Chương 11

Đời Này Không Đổi

21.620 chữ

29-01-2023

Khoảnh khắc nghe Vỹ nói vậy, cả người tôi trong nháy mắt trở nên cứng đờ, những ngón tay vô thức siết lại. Tôi quay sang nhìn anh chằm chằm, trong đầu nhảy lên rất nhiều thắc mắc. Vì sao anh biết được hôm nay là ngày khám thai định kỳ của tôi? Anh nghe nó ở đâu? Ai đã nói cho anh biết? Rồi tôi lại cảm thấy chua xót cho chính mình, lồng ngực hơi nhức. Nam là chồng tôi, nhưng anh chưa bao giờ quan tâm đến tôi, chưa bao giờ quan tâm đến đứa con này, điển hình từ khi lấy nhau đến giờ, việc chăm sóc và khám cũng chỉ có một mình tôi đi mà thôi. Thú thật tôi có buồn, cũng có thất vọng, nhưng rồi mỗi đêm nằm xuống nhìn trân trân lên trần nhà và nghĩ lại rằng cuộc hôn nhân này có được không phải là do tình yêu, xong tôi lại là người thứ 3 phá vỡ đi đoạn tình cảm của anh với người yêu anh, tôi muốn giận anh cũng không thể giận nổi. Nên là bây giờ thứ tôi mong nhất chính là em bé khỏe mạnh lớn lên từng ngày, sau đó ra đời, và con sẽ là người thân duy nhất của tôi.

Thế rồi cứ mải chạy theo những suy nghĩ không lối thoát của mình, tôi thần người ra chẳng khác gì một cái xác không hồn, cuối cùng vẫn là Vỹ là người kéo tôi lại. Anh bảo tôi.

– Xuống xe đi.

Tôi lúc này cũng mới giật mình mở cửa xe bước xuống. Tuy nhiên, bản thân cảm thấy việc này không được thích hợp cho lắm, nên khi thấy Vỹ chuẩn bị bước vào, tôi vội ngăn anh lại.

– Tôi vào một mình được rồi. Anh về đi.

– Đi nhanh lên không muộn.

– Nhưng mà…

– Lại muốn đứng ở đây giằng co?

Thôi bỏ đi. Loại người mưu mô thủ đoạn như anh tôi đây không cãi nổi, đuổi cũng chẳng được, nói qua nói lại chỉ tổ làm mất thời gian.

Bước vào bệnh viện, Vỹ dẫn tôi đến phòng khám quen thuộc tôi vẫn hay khám. Bình thường, tôi phải ngồi chờ xếp hàng theo số, nhưng mà vì đi cùng với anh, xong vị trưởng khoa ở đây lại là người quen của anh cho nên tôi được ưu tiên khám trước. Nhìn thấy chúng tôi bước vào, ông ấy khẽ cười một nụ cười đầy ẩn ý, nói.

– Hôm nay cuối cùng cũng rảnh rỗi đưa vợ đi khám thai rồi à?

– Chú đừng nói linh tinh, khám cho cô ấy đi.

– Cậu đúng là… Không thấy là cô ấy đang căng thẳng sao? Tôi chỉ muốn chọc cho cô ấy dễ chịu hơn thôi.

– Tôi nghĩ chú nên về hưu sớm đi.

Nghe cuộc nói chuyện này, bây giờ tôi cũng biết không phải chỉ với tôi Vỹ mới độc miệng, mà là với bất kỳ ai anh cũng sẽ như vậy. Tôi cũng chẳng hiểu vì sao mà anh hình thành cái tính cách ấy, có thể là do trách nhiệm nặng nề của công việc, hoặc cũng có thể là do anh không thích giao tiếp với người ngoài, nhưng mà dù có sao đi nữa, thì đối với tôi chẳng có quan hệ nào hết.

Nói chuyện thêm vài ba câu, bác sĩ cũng bắt đầu bảo tôi đi làm các xét nghiệm, sau đó quay lại để siêu âm. Theo mốc thời gian, bây giờ cũng được 15-16 tuần, tôi thì vẫn chưa cảm nhận được em bé cử động nên khi bác sĩ đặt máy siêu âm lên bụng, bản thân cực kỳ hồi hộp. Chỉ là.. trái ngược với sự mong chờ đầy hạnh phúc của tôi, thì nét mặt của bác sĩ lại đăm chiêu và nghiêm túc cực kỳ. Ông ấy kiểm tra một loạt, sau đó nhìn sang Vỹ với ánh mắt giống như kiểu không biết nói như nào. Một khắc ấy khiến cho tôi lạnh cả người, đôi môi run run.

– Bác sĩ, có.. có chuyện gì sao ạ?

Sau khi câu nói của tôi dứt lời, Vỹ cũng nhận ra được có điều khác lạ. Anh nhắc vị trưởng khoa kia.

– Cô ấy đang hỏi chú đấy?

Vị trưởng khoa thở dài, ông ấy lắc đầu, sau đó cất giọng nói.

– Cô An, tôi biết khi tôi nói ra chuyện này sẽ làm cô tổn thương, nhưng mà.. nhịp tim đứa bé trong bụng cô đã không còn nữa. Điều đó đồng nghĩa với việc, thai đã bị lưu rồi.

Khoảnh khắc khi nghe thấy bác sĩ nói thai đã bị lưu, cảm giác của tôi giống như bầu trời bị sụp đổ hẳn vậy, đôi tai ù đi không nghe được bất cứ điều gì nữa, mắt ướt nhòe nhìn lên màn hình, nơi chấm đen đã không còn nhịp đập. Thậm chí, tôi còn không tin đó là sự thật, cổ họng nghẹn đắng nhưng vẫn cố gắng nhìn sang bác sĩ, cố chấp bảo với họ.

– Bác sĩ, bác sĩ xem lại giúp tôi được không? Làm sao mà thai có thể lưu được chứ? Sức khỏe của tôi vẫn bình thường cơ mà? Tôi cũng không có uống bất kỳ một loại thuốc cấm kỵ nào, tôi..

– Việc thai lưu trong bụng mẹ phụ thuộc vào rất nhiều yếu tố, cho nên chúng tôi không thể chắc chắn được nguyên nhân em bé không còn là gì. Cô An, thành thật chia buồn cùng cô, mong là cô vượt qua được cú sốc này.

Vị bác sĩ ấy nhìn tôi buồn bã, sau đó quay người bảo với y tá đi chuẩn bị dụng cụ để làm thủ thuật lấy thai ra càng sớm càng tốt. Còn tôi, tai tôi đã ù đi theo câu nói ấy, tôi không tin đó là sự thật, cả người vùng dậy túm lấy tay ông ta, túm chặt nhưng mình đang túm lấy một chiếc cọc gỗ giữa dòng nước siết.

– Bác sĩ, chắc chắn là hiểu lầm gì ở đây đúng không? Con tôi vẫn khỏe mạnh, con tôi chỉ là đang ngủ một giấc thôi mà.

– Cô An, tôi thành thật xin lỗi cô.

– Không, tôi không tin, tôi không tin đây là sự thật. Các người đều là người không có chuyên môn, các người lừa tôi. Tôi không khám ở đây nữa, tôi sẽ kiện bệnh viện các người.

Càng nói, tinh thần tôi càng trở nên kích động, tôi đẩy mạnh vị bác sĩ ấy khiến ông ta loạng choạng ngã về phía sau, sau đấy mở cửa chạy lao ra bên ngoài. Những người ở hành lang đều nhìn tôi như sinh vật lạ, nhưng mà tôi không quan tâm, cái tôi quan tâm bây giờ là tôi phải tìm đến một bệnh viện tốt hơn, một bác sĩ chuyên môn hơn, để họ kiểm tra cho mình, để nghe thấy họ nói là con tôi vẫn đang từng ngày lớn lên, chứ không phải là một kết cục giống như thế này.

Nghĩ đến đó, tôi càng chạy nhanh hơn, nhanh đến nỗi tôi cảm giác suốt cuộc đời hơn 20 năm của mình, tôi chưa bao giờ dùng hết tốc độ như vậy. Chỉ là khi sắp gần chiếc taxi, tôi chỉ cảm thấy một bên chân bị vấp, sau một khắc toàn thân ngã xuống trước mặt mọi người. Đau, rất đau, đau toàn thân, nhất là ở phía bụng, cơn tức mỗi lúc một hành hạ tôi nhiều hơn nữa.

Dồn hết sức chống tay ngồi dậy, tôi còn chưa bước tiếp lại thì ngay sau đó đã nghe thấy giọng nói quen thuộc của Vỹ vang lên ở bên cạnh. Anh túm lấy tay tôi, ngữ điệu vang lên mang theo tức giận.

– Muốn đi đâu?

Tôi giãy dụa không thành công, tôi lùi không được, tiến cũng chẳng xong. Tôi tức đến không chịu nổi, hét thẳng vào mặt Vỹ.

– Tôi đi sang bệnh viện khác khám. Anh buông tôi ra để cho tôi đi.

– Bệnh viện nào? Bệnh viện này không phải là bệnh viện tốt nhất rồi sao? Còn muốn đi bệnh viện nào nữa?

– Mấy người đó không có chuyên môn. Anh cũng nghe thấy rồi đấy, ông ta bảo con tôi c.hết rồi. Mẹ kiếp, con tôi làm sao có thể c.hết được chứ? Vậy mà ông ta dám…

– Đi vào đây. Nếu không tin tưởng ông ta thì tôi bảo người khác khám lại.

– Tôi không đi theo anh. Tôi không tin tưởng bác sĩ ở đây nữa. Bọn họ đều quen biết anh, ai biết được là ai có sai đám người đó cố tình nói luyên thuyên hay không?

– Đừng có mà ăn nói hàm hồ.

Vỹ quát tôi, tiếng gầm của anh không hề nhỏ khiến cho người đi qua lại không ngừng quay đầu lại nhìn, đôi mắt chiếu đến tôi đầy hung ác. Bình thường có lẽ tôi sẽ sợ thật ấy, nhưng mà lúc này tâm trí tôi chỉ tồn tại duy nhất một điều là phải rời khỏi đây, cho nên.. dù anh có đánh tôi, tôi cũng không bao giờ thỏa hiệp. Thậm chí tôi còn gân cổ lên quát lại anh.

– Anh cút đi. Anh không có quyền ra lệnh cho tôi? Tôi không có nghĩa vụ phải nghe lời anh?

– Đây không phải là chuyện đùa, đừng có làm loạn.

– Tôi làm loạn. Con mẹ nó, mẹ con anh cướp gia đình tôi, cướp bố của tôi, cướp tài sản của tôi, anh có tư cách gì mà ở đây lớn tiếng với tôi hả? Bây giờ đến lượt con tôi anh cũng muốn nó biến mất, anh có còn nhân tính không, có còn là người không?

– ( … )

– Tôi chỉ còn có nó là người thân duy nhất của tôi. Tôi không tin con tôi gặp phải chuyện bất trắc gì, tất cả đều là một màn kịch của anh. Nhưng mà tôi nói cho anh biết, anh đừng có mơ là hạ bệ được tôi. Tôi còn sống ngày nào, thì các người đừng hòng hạ bệ được tôi. Tôi có c.hết cũng phải kéo mấy người xuống bùn.

Tôi rống một hơi đến cuối cùng. Uất ức ngày tháng qua tích lại cuối cùng cũng không nhịn được nữa, phun trào chẳng khác gì nham thạch. Rống xong mới phát giác trên mặt lạnh lạnh. Đưa tay lên chạm vào, từng giọt từng giọt nước mắt rơi lên lòng bàn tay, nhiều vô kể.

Tôi rất muốn ngừng những giọt nước mắt lại, nhưng căn bản nó không nghe theo lệnh tôi, ngược lại rơi càng thêm lợi hại. Trước mặt Vỹ không tiếng động đứng nhìn tôi, tôi cứ tưởng là anh sẽ lại chửi bới tôi giống như hồi nãy, nhưng mà không phải. Anh thở dài, bảo với tôi.

– Được rồi. Muốn đi khám ở đâu, tôi đưa đi.

– Anh buông tôi ra. Tôi đã bảo là tôi không muốn đi với anh. Đừng có coi tôi giống như con gái mà dạy dỗ.

– Nếu không muốn đi thì vào trong này. Nên nhớ bây giờ không phải là thời gian để cãi nhau.

– Tôi tự gọi taxi.

– Đừng có làm tôi mất kiên nhẫn.

Vừa nói, cái nắm tay của Vỹ càng thêm dùng sức, thành công đập phá đi sự cố chấp của tôi bấy giờ. Anh bế tôi trở lại phòng, gọi đích thân giám đốc bệnh viện xuống để ông ta kiểm tra cho tôi. Đến khi bọn họ lần nữa xác nhận cái thai đã thật sự lưu, hi vọng mong manh của tôi liền sụp đổ. Nước mắt lần nữa trào ra ướt đẫm hai gò má, che luôn cả tầm nhìn của tôi, cái gì cũng nhòe đi hết. Tôi không biết mình nên làm gì vào lúc này hết, còn Vỹ thì lại khác. Anh bình tĩnh hơn tôi, anh cầm bàn tay của tôi siết lại, lúc đó đột nhiên tôi phát hiện, toàn thân tôi da thịt lạnh buốt, khác hẳn so với anh, nóng rực chẳng khác gì nước sôi cả.

Tôi nghe thấy anh hỏi bác sĩ.

– Vậy bây giờ phải làm thế nào?

– Làm thủ thuật để đưa thai ra, nếu càng để lâu thì sẽ càng ảnh hưởng đến sức khỏe của người mẹ.

– Nếu vậy thì bao giờ có thể làm.

– Trước mắt cậu đưa cô ấy về phòng nằm nghỉ một lúc, đến chiều chúng ta sẽ tiến hành luôn.

– Ừ.

Vỹ gật đầu, anh quay sang nhìn gương mặt tiều tụy của tôi, đưa tay giúp tôi lau đi những giọt nước mắt, không nói gì, cúi người ôm tôi về phòng. Còn tôi, khoảnh khắc này trái tim tôi như đã bị ném vào hầm băng rồi, nó lạnh, nó tê liệt, khiến cho tôi chẳng thể nào cảm nhận được gì nữa. Ông trời bất công với tôi thật, đã cướp của tôi tất cả rồi, bây giờ đến đứa con duy nhất của tôi cũng cướp nốt, dường như với ông ta tôi không khổ thì không khiến cho ông ta cảm thấy hả dạ.

Thế rồi tôi cứ nằm giống như một cái x.ác c.hết, mắt nhìn chằm chằm ra bên ngoài cửa sổ. Vỹ ngồi xuống bên cạnh tôi, anh pha cho tôi một cốc sữa bảo tôi uống, nhưng mà miệng tôi đắng lắm, chẳng uống được gì cả nên đáp lại bằng cái lắc đầu. Còn anh, anh vẫn kiên nhẫn hỏi tôi.

– Có thấy đói không?

– ( … )

– Bác sĩ sẽ gây mê, họ dặn là không được ăn. Nếu có đói thì cố chịu.

– ( … )

– Ngủ một giấc đi.

– ( … )

– Để tôi gọi cho cậu ta đến.

Đến câu nói này, tôi thật sự không thể bơ Vỹ được nữa. Tôi nhìn anh, thều thào nói với giọng yếu ớt.

– Anh đừng gọi. Lúc này tôi chỉ muốn ở một mình.

– Thế ngủ đi.

– Ừ.

Nãy giờ khóc một trận lớn, đôi mắt tôi sớm đã trở nên sưng vù, huyệt thái dương cũng đau, nên dù tôi có nghe lời Vỹ là nhắm mắt để ngủ, thì vẫn không thể nào ngủ được. Đến khoảng 3 giờ chiều, theo đúng lịch, anh đưa tôi đến phòng thủ thuật, là người ở bên cạnh tôi dù cho tôi có đuổi thế nào cũng được. Qúa trình này tôi không hề thấy đau, bởi như anh nói, trước khi làm tôi đã được các bác sĩ gây mê rồi, nhưng mà tôi vẫn cảm nhận được tất cả. Cảm nhận được từng vật dụng sắc lạnh đi sâu vào người mình, cảm nhận được từng thứ trôi tuột ra khỏi bụng, và tôi cũng cảm nhận được có một bàn tay vuốt nhẹ tóc tôi, thì thầm bên tai tôi rằng hãy cố lên, vì đã có họ ở bên cạnh tôi rồi. Lúc đó, tôi thật sự chỉ muốn mở mắt ra để nhìn xung quanh để khẳng định mọi thứ lúc này chỉ là giấc mơ, nhưng dù tôi có cố đến mấy cũng không thể nào cử động được. Xung quanh tôi bây giờ đều là một màu đen, một màu đen lạnh lẽo giống như là ở dưới địa ngục tăm tối, chẳng có một ai ở bên cạnh, chỉ có một mình bơ vơ giữa những tiếng cười man rợ và gào thét của quỷ dữ. Chúng càng lúc càng gần với tôi hơn, những móng vuốt sắc nhọn túm lấy người tôi cào rách toạc cả máu, cái miệng với những hàm răng nham nhở há rộng muốn nuốt chửng không cho tôi chạy thoát. Đáng sợ lắm, thật sự rất đáng sợ, chẳng lẽ tôi cứ như vậy mà c.hết sao? Tôi còn chưa đuổi được người đàn bà kia ra khỏi nhà, tôi còn chưa lấy lại được Hoàng Long, còn chưa chờ đợi được ngày Nam yêu mình, làm sao tôi có thể cam tâm được Nhưng mà.. dù có không quan tâm thì lúc này tôi cũng có làm được gì nữa đâu, tôi thật sự rất mệt, tôi không còn gắng gượng được nữa.

Giằng xé với những cơn ác mộng đáng sợ kia rất lâu, tôi cuối cùng cũng nâng được mí mắt nặng nề của mình dậy. Có người nhẹ nhàng chạy đến hỏi tôi.

– Cô sốt rồi, tôi lấy nước cho cô nhé.

– Kéo rèm lại đi, cô ấy chói đó.

– Để tôi chạy đi gọi bác sĩ và chồng cô ấy.

Tôi lờ mờ nhìn thấy xung quanh tôi có rất nhiều người, tất cả ai nấy đều rất khẩn trương, dường như là được điều đến đây để chăm sóc tôi vậy. Tôi muốn mở to mắt để nhìn xem họ là ai, chỉ là lúc này bản thân vẫn còn mệt lắm, cơn buồn ngủ lần nữa lại ập tới kéo tôi vào mê man. Mãi cho đến khi trời tối, tôi mới thật sự tỉnh hoàn toàn, lúc này phát hiện bên cạnh đầu giường có một người mặc áo blu trắng đang chỉnh lại kim truyền giúp tôi. Đó là vị trưởng khoa. Ông ấy thấy tôi tỉnh dậy thì tháo khẩu trang xuống, nhẹ giọng nói.

– Cô gái, cô phải kiên cường lên, cô còn trẻ như vậy, sau này cô vẫn có thể có thêm rất nhiều đứa con khác. Cuộc đời con người vốn ngắn ngủi, ai cũng sẽ gặp thử thách, có người thì ít, có người thì nhiều, nhưng chỉ cần có dũng khí thì nó sẽ trở thành động lực rất lớn để vượt qua. Cô buông xuôi mọi thứ như vậy, tôi nghĩ bản thân cô cũng không vui được, mà những người xung quanh của cô cũng không thể nào vui nổi. Họ sẽ buồn bã, suy sụp, cô hiểu không?

– Tôi..

Tôi không thể nào trả lời được, bởi vì lúc này tôi chẳng biết là mình nên nói cái gì. Ai sẽ buồn cho tôi đây, ai sẽ quan tâm lo lắng cho tôi đây, ai sẽ ở bên tôi. Không , không có một ai cả, giống như bây giờ cũng vậy thôi. Một mình, chỉ có một mình.

Dường như nhận ra được suy nghĩ của tôi, ông ấy nói tiếp.

– Lúc tiến hành phẫu thuật, cô đã bị băng huyết, không có ý thức muốn tiếp tục. Chúng tôi còn tưởng sẽ không thể cứu được cô.

– Vậy sao?

– Cậu ấy rất lo cho cô đấy. Nếu không cứu được cô, có khi cái bệnh viện này đã bị cậu ấy sới tung lên rồi.

Vị trưởng phòng ấy nói xong cũng xoay người đi ra ngoài. Lúc cánh cửa mở ra, tôi nhìn thấy ở ngoài cửa là bóng dáng cao lớn của Vỹ. Trên tay anh cầm một chiếc cặp lồng, chậm rãi đi về phía bàn mở ra múc ra bát một ít, sau đó bước đến bên cạnh tôi, cất giọng.

– Bác sĩ bảo bây giờ nên ăn cho lại sức. Ngồi dậy ăn một chút đi.

Vừa nói, Vỹ vừa bước lại nâng tôi ngồi dậy, chèn một cái gối vào sau lưng tôi, để tôi dựa người vào thành. Ở khoảng cách gần, tôi đưa mắt nhìn anh, cũng chẳng biết được rốt cuộc anh đối với tôi là cái dạng quan tâm gì, cũng rất muốn hỏi nhưng lại sợ, cuối cùng chỉ có thể mấp máy nói.

– Tôi nằm viện bao lâu rồi?

– Hai ngày rồi. Nào, ăn một chút đi.

– Vậy gia đình bên kia..

– Không ai biết hết.

Không một ai biết. Đây là điều tôi muốn mà, đây là điều mà tôi dặn Vỹ không được nói mà, nhưng mà tại sao khi đối diện với sự thật, tôi lại đau lòng như thế này. Đau đến mức chỉ muốn khóc thật lớn, với hi vọng nước mắt có thể mang nỗi đau của mình biến đi.

Không nghĩ thì không sao, càng nghĩ thì lại càng thấy mình thất bại, nước mắt cuối cùng cũng rơi xuống. Tôi vội đưa tay lên lau chúng, cùng lúc này Vỹ cũng đưa thìa cháo đến miệng tôi, nói.

– Ăn đi. Ăn xong rồi còn uống thuốc.

– Để tôi tự làm.

– Há miệng ra. Tôi không nói lại lần thứ 2 đâu.

Trước thái độ nghiêm khắc của Vỹ, tôi đành thỏa thuận, há miệng để anh đút cho mình. Mặc dù cháo rất là ngon, cũng rất là thơm, nhưng có lẽ do tôi vừa tỉnh dậy, thêm nữa tâm trạng không được tốt, thành ra mỗi một lần nuốt xuống, bản thân chẳng khác gì đang nuốt một thìa thuốc đắng ngắt vậy.

Khó khăn lắm mới ăn hết được, tôi ngồi nhìn Vỹ dọn dẹp mấy thứ đồ linh tinh, rồi lại nhìn sang chiếc laptop của anh được đặt ở chiếc bàn làm việc, bản thân không nhịn được mà hỏi.

– Mấy ngày nay anh cứ ở đây với tôi suốt à?

Vỹ không trả lời, tôi lại nói tiếp.

– Tôi đỡ hơn rồi. Anh cũng không cần ở lại nữa đâu. Công ty nhiều việc, anh đừng vì tôi mà để bị ảnh hưởng.

– Nằm xuống nghỉ ngơi đi. Cần gì thì gọi, tôi làm việc một lúc.

– Anh không định đi về sao?

– Tối nay tôi sẽ ở đây.

– Một mình tôi cũng có thể tự chăm sóc cho mình được.

– Tôi không nói là sẽ ở lại chăm sóc cô.

– Anh…

– Tôi sợ cô c.hết, đến lúc ấy người liên lụy sẽ là tôi.

– Nếu vậy thì anh yên tâm. Tôi đương nhiên sẽ không chết.

Bị tạt gáo nước lạnh vào mặt, tôi không thể vui nổi, tôi cũng không muốn mình phải thua cuộc trước một người giống như anh, vì thế bản thân cũng không vừa, cất giọng mỉa mai, dù biết rõ là anh là người ở bên cạnh tôi mấy ngày vừa qua.

– Tôi còn phải sống để tống cổ mẹ con anh ra khỏi nhà tôi, làm gì có chuyện để mấy người lộng hành.

– Vậy thì cố mà sống cho tốt. Nếu không, một xu tôi cũng không chừa lại cho cô.

– Mẹ nó, anh đừng có mà thách thức tôi.

– Trước giờ tôi nói gì thì tôi sẽ làm như thế. Không tin cô có thể thử.

Chỉ một vài câu nói bâng quơ đó nhưng Vỹ đã thành công kích thích tôi, làm cho tôi nổi giận, những suy nghĩ tiêu cực trước đó đều bị ném vào một góc xó xỉnh. Mẹ kiếp, không phải anh nói anh không cần tài sản của nhà tôi sao? Không phải anh đang làm một ông chủ lớn sao? Thế ý của anh bây giờ là thế nào? Công khai tranh giành với tôi?

Nghĩ đến điều ấy, tôi chỉ biết siết chặt tay, tự nhủ bản thân mình là phải nhịn xuống, phải thật bình tĩnh, bởi vì nếu hấp tấp tôi sẽ không thể nào đấu nổi được với người đàn ông này. Xét về mưu mô, tôi một góc không bằng. Xét về bản lĩnh, tôi chẳng bám nổi chân anh. Xét về kinh nghiệm, tôi cũng không có. Mọi thứ bây giờ đều chống lại tôi, không cái gì thuận lợi cả.

Cứ thế, tôi ngồi nghĩ ngợi mông lung cũng chẳng biết mình đã ngủ từ lúc nào, chỉ biết khi tỉnh dậy, bên ngoài đã sáng, phía ghế sofa, Vỹ vẫn ngồi trước màn hình máy tính để làm việc. Bộ dạng của anh vẫn vô cùng nghiêm túc, vẫn cuốn hút, nhưng cũng tàn nhẫn lạnh lùng. Tôi vô thức ngắm nhìn bóng dáng cao lớn của anh, thất thần như đi trên mây, lòng ngổn ngang cảm xúc xâm chiếm lấy mình. Đột nhiên, anh ngẩng đầu nhìn tôi, tay cũng gập laptop, cất giọng nói.

– Hôm nay muốn ăn gì không?

– Anh lại định bỏ độc vào đó à?

– Nếu muốn tôi đã làm từ lâu rồi.

Vỹ cau mày nhìn tôi không vui, anh gập laptop lại, sau đó bảo tôi.

– Hôm nay tôi có việc phải đi ra ngoài. Cô ở lại, muốn ăn gì thì nhờ điều dưỡng mua, đầu giờ chiều tôi sẽ trở về.

– Tôi biết rồi.

– Ừ. Có chuyện gì thì gọi điện cho tôi.

Nói xong, Vỹ cũng không đợi tôi đáp lại nữa, dường như là anh rất bận nên điện thoại reo lên liên tục, bước chân theo đó cũng rất vội vàng. Nhìn thấy cánh cửa đóng lại, tôi bấy giờ mới nghiêng người đi về phía cửa sổ, kéo rèm rộng ra thêm nữa để cho ánh sáng hắt vào trong phòng, mắt lơ đãng nhìn những sản phụ đi lại dưới sân có chồng dìu đỡ, đáy lòng lại cảm thấy cô đơn não nề. Cái người tôi gọi là chồng, vẫn không hề nhắn cho tôi một tin, hay là gọi cho tôi một cuộc điện thoại. Còn cái người tôi căm thù căm ghét đến tận xương tủy, lại túc trực ở bên cạnh tôi, lo lắng cho tôi, chăm sóc tôi, mặc cho cái việc tôi suốt ngày châm chọc mỉa mai. Liệu có phải là tôi hơi quá đáng rồi không? Tôi.. có nên thay đổi cách nhìn về anh hay không?

Vừa nghĩ, tôi vừa vô thức đưa ngón tay của mình vẽ lên tấm kính những hình thù không theo một quy luật nào, đến khi mắt nhìn thấy chiếc xe sang trọng của Vỹ rời ra khỏi cổng, bản thân khi ấy mới rũ mắt xuống, quay trở về giường lấy điện thoại gọi cho Mai. Hình như là cô ấy đang bận gì đó, vì xung quanh rất ồn, tôi phải nói lại 3 lần cô ấy mới đáp lại.

– Đây rồi, đây rồi. Mình đây.

Tôi thở hắt ra một hơi dài, mắt nhìn lên trần nhà, cố gắng không để bản thân mình yếu ớt mà phát khóc, tuy nhiên giọng nói run run lúc này đã phản bội tất cả.

– Mình đang ở trong bệnh viện.

Sau khi nghe tôi nói xong, quả nhiên thái độ của Mai bị ảnh hưởng. Cô ấy hét lên trong điện thoại, cùng lúc ấy tôi cũng nghe thấy tiếng bước chân vội vã truyền vào.

– Cái gì? Sao lại ở bệnh viện? Cậu ở bệnh viện nào, mình đến ngay?

– Bệnh viện Hồng Ngọc, khoa phụ sản.

– Đợi mình, mình đến ngay.

– Ừ.

Tôi gật đầu, buông điện thoại xuống. Chờ khoảng 25 phút, Mai cuối cùng cũng xuất hiện ở cửa phòng. Cô ấy nhìn thấy tôi nằm đó, đôi mắt đỏ hoe, chạy ù lại cầm lấy tay tôi, không ngừng trách móc.

– Cậu có còn coi mình là bạn của cậu nữa không hả? Sao chuyện lớn như vậy mà không gọi cho mình?

Lúc này, tôi cũng đoán là cô ấy đã biết được mọi chuyện rồi, nên cũng không có giải thích nữa, chỉ khẽ cười nhạt, nói.

– Mình khỏe rồi, cậu đừng lo quá.

– Khỏe cái gì mà khỏe. Mới có 2 ngày mà cậu đã gầy đi bao nhiêu rồi?

– Đợi khi ra viện, mình sẽ ăn bù cho thời gian này, sớm muộn sẽ trở về bình thường thôi.

– Mà anh ta có biết không? Gia đình anh ta đâu, sao lại không thấy một ai thế này?

Đối với câu hỏi này của Mai, tôi im lặng không nói gì. Cô ấy thì quá thông minh để hiểu ra được mọi chuyện, ngữ điệu cất lên đầy giận dữ.

– Mẹ kiếp, đừng có nói với mình là nhà đó không hỏi thăm cậu. Đó là người cậu chọn làm chồng, cậu yêu đấy sao hả An? Cậu nhìn xem, hạng người như anh ta có xứng đáng với cậu không? Vợ nằm viện suýt nữa thì mất cả mạng, con thì cũng…

Noí đến đây, giọng nói của Mai nghẹn lại, cô ấy không dám nhắc đến chuyện đau lòng kia tránh việc cho tôi buồn lòng. Còn tôi, vì quá đau nên nước mắt bây giờ cũng không rơi được nữa, chỉ lắc đầu, cười nhạt.

– Mình ổn rồi.

– Thôi được rồi. Cậu có muốn ăn gì không để mình mua cho?

– Không cần đâu, Vỹ đã gọi đồ ăn rồi. Lát nữa họ mang đến.

– Anh trai cậu cũng biết chuyện này?

Hai từ “ anh trai” này đến bây giờ tôi vẫn chưa thể chấp nhận được, nhưng tôi cũng không thể phủ nhận bởi nó hoàn toàn là sự thật, vì thế đành gật đầu, sau đó bảo với Mai.

– Ừ. Mấy ngày nay đều là anh ta ở đây với mình.

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!